Ngoài những bộn bề lo toang cuộc sống, bạn còn được bao nhiêu thời gian dành cho những người thân yêu đang còn trên đời này?! Hãy trân trọng từng giây phút đó. Bởi vì cuộc sống bất trắc lắm, nên hãy yêu thương thật nhiều khi còn có thể, bạn nhé.
Tối hôm đó tôi vô tình đọc được một câu chuyện trên facebook khiến tôi thực sự bị chấn động về cảm xúc. Đó là một cặp đôi cực kỳ đẹp đôi và hạnh phúc, nhưng trong một lần đi biển, anh người yêu bị tai nạn khi chơi trò chơi mạo hiểm, đã không may qua đời. Sau khi anh ấy mất, cô người yêu vẫn tiếp tục up những bức ảnh của hai người, giống như anh vẫn đang hiện hữu trong cuộc sống của cô. Có lẽ vì nỗi mất mát ấy quá bất ngờ khiến cô gái ấy không chuẩn bị được tâm lý, nên cô không thể chấp nhận được sự thật rằng người yêu mình đã đi xa mãi. Trong những dòng chia sẻ cô ấy viết, có một câu khiến tôi cảm thấy đau lòng và thương cảm: “Our love likes wind, even I can’t see it, but I always feel it” (tạm dịch: Tình yêu của chúng ta giống như cơn gió, mặc dù không nhìn thấy, nhưng em luôn cảm nhận được nó). Câu chuyện của cô ấy đã chạm đến trái tim tôi và khơi gợi lại cho tôi một câu chuyện buồn của cuộc đời tôi.
Tôi vẫn nhớ cái ngày ba bỏ tôi đi đến một thế giới xa lạ. Câu chuyện cách đây đã 10 năm khi tôi còn là đứa học sinh cấp hai. Ngày ba tôi mất, đáng lẽ ngày đó là ngày vui của tôi vì ba chuẩn bị phần thưởng khi tôi được đạt danh hiệu học sinh giỏi. Nhưng không ngờ chính cái ngày đó là ngày cướp đi người cha thân yêu của tôi – một ngày đẫm nước mắt và đau thương. Ba tôi mất do tai nạn xe kinh hoàng. Trong gia đình tôi là người biết sau cùng vì lúc đó tôi còn ngồi ở nhà bạn chơi chưa về. Bỗng cô hàng xóm ở đó chạy qua và nói:
- Vy ơi! Ba con chết rồi Vy ơi!
- Sao bây giờ con còn ở đây, con không về với ba con đi Vy ơi!
Rõ ràng tôi nghe hết được lời cô nói nhưng tôi vẫn tỏ thái độ không hiểu cô nói gì:
- Cô nói gì vậy! Con vừa mới gặp ba mà. Cô bị sao ấy, nói đùa gì mà xui xẻo. Rõ ràng ba mới vừa chở con xuống đây mà.
Sau khi nghe tôi trả lời cô hàng xóm đôi mắt rưng rưng ra về và không quên nói: Chắc mẹ con đang tìm con đó Vy à! Mau về nhà đi con.
Nghe vậy, tôi lẩm bẩm: Không biết hôm nay bà đó bị gì? Nói gì kỳ cục hết sức… haiz… Vẫn không hiểu là cô đó muốn nói gì, tôi mặc kệ. Bỗng tôi nghe một âm thanh làm tôi thấy lo lắng, bất an đó là âm thanh “Nam mô a di đà Phật” và có tiếng người đi ngoài đường vừa đi vừa khóc: “ Vy ơi, con đâu rồi Vy ơi! Về nhà với ba con Vy ơi! Vy ơi...! Huhuhu. Đến lúc này tôi mới đi ra thì gặp cô út nhà tôi, cô ôm tôi và khóc nức nở. Về đến nhà, mọi người đều khóc, bàn thờ di ảnh của ba tôi đã được mọi người dựng lên. Tôi bước vào nhà với với khung cảnh mà tôi không muốn tin vào mắt mình đó là sự thật. Tôi giống như một người mất trí khi thấy thi thể của ba tôi “Đây không phải ba tôi?”, “Đây là ai?”, “Mọi người bị sao vậy?” Con vừa gặp ba đây mà huhuhu… Mọi người nhìn tôi và òa khóc, tất cả òa khóc làm bầu không khí rất nặng nề thê lương. Tôi ngắm nhìn gương mặt đó, rồi tôi cũng òa khóc và ôm lấy ba tôi, nhìn thấy ba lòng tôi quặn đau như đứt từng khúc ruột.
Một thời gian sau khi ba mất, tôi vẫn buồn bã, đau khổ và gần như không tin rằng ba tôi đã rời xa tôi – xa thế giới này. Thế rồi, bất ngờ, tôi mở chiếc hộp quà mà ba tặng cho tôi ra tôi phát hiện được những lời chúc của ba giành cho tôi: "Con gái yêu của ba giỏi lắm, ba chúc mừng con gái đã đạt danh hiệu học sinh giỏi. Ba yêu con gái nhiều lắm. Luôn chăm ngoan học giỏi con nhé – niềm tự hào của ba”. Những câu chúc của ba càng khiến lòng tôi đau thắt, nước mắt cứ thế rơi dài trên hàng mi. Tôi ước rằng ba còn sống để tôi nổ lực trong học tập hơn, để tôi được ôm ba, hôn ba một lần nữa, quan tâm chăm sóc và nấu cho ba một bữa cơm, muốn nói với ba rằng tôi cũng yêu ba rất nhiều. Tôi muốn làm những chuyện mà tôi chưa từng làm với ba trước đó. Và rồi tôi chợt nhận ra, điều đó đâu thể được nữa vì ba không còn bên cạnh tôi nữa. Từ bây giờ tôi phải tập sống không có ba người yêu thương tôi nhất. Và tôi bắt đầu biết trân trọng thời gian bên cạnh những người thân yêu của tôi, tôi thể hiện tình cảm của tôi với họ, những việc tôi chưa hề làm trước đây. Vì tôi sợ họ cũng rời xa tôi như ba tôi nên tôi rất trân trọng thời gian khi bên cạnh những người quan trọng với tôi để không phải nói tôi ước rằng hoặc giá như...
Thường trong tình cảm dù là gia đình, bạn bè hay nam nữ người ta thường không trân trọng những gì mình có và thời gian khi ở bên nhau. Chỉ tới khi mất đi rồi, lần giờ những kí ức, những kỉ vật hay thảng thốt choàng tỉnh giữa đêm người ta mới thấy đau đớn, dằn vặt vì những ngày tháng không trọn vẹn của mình. Đôi khi một chút cá nhân, một chút ích kỉ, một chút cố chấp khiến chúng ta ân hận cả đời. Vì vậy, khi còn có thể hãy sống và cố gắng bày tỏ tình cảm của mình với những người thân yêu.
Từ câu chuyện mất mát người ba kính yêu của tôi. Nên tôi nghĩ rằng trong cuộc đời mỗi người, ai cũng đều sẽ phải chia xa người thân của mình dù là biết trước hay bất ngờ. Khi mà một ngày tỉnh dậy, nhận ra rằng người mình thương yêu đã không còn ở bên cạnh, những việc tưởng chừng như quá đỗi bình thường như việc nghe tiếng họ nói cười, nắm tay họ, ôm hôn họ,… bất giác trở thành những điều xa vời, cái cảm giác đó thật nặng nề và cần rất lâu mới có thể tập quen. Vậy mới nói, lời xin chào thì dễ cất lời, nhưng có mấy ai dũng cảm để đối mặt với câu tạm biệt, nhất là với những người quan trọng trong cuộc sống của mình.
Chúng ta còn bao nhiêu thời gian bên nhau? Đôi khi là thật lâu, nhưng có khi sẽ chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi, chẳng ai biết trước được. Có một câu ngạn ngữ mà tôi rất thích: "Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng". Hãy thử nghĩ xem, nếu hôm nay là ngày cuối cùng được ở bên cạnh những người bạn yêu thương, bạn sẽ làm gì cho họ, sẽ nói điều gì?
Bởi vì cuộc sống bất trắc lắm, nên hãy yêu thương thật nhiều khi còn có thể, bạn nhé.
- Dương Thị Ngọc Vy - ĐHSP Đà Nẵng -